Chương 81

Hiệu Ứng Phanh Đĩa

3.526 chữ

28-04-2023

Nhìn Tống Khải Minh nướng gà, Lâm Dục Thư do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Mấy ngày nay em nghĩ, lúc trước anh theo đuổi em rốt cuộc là có mấy phần vì tình cảm, mấy phần vì tính toán.”

Tống Khải Minh khựng lại.

“Em biết anh có thích em, chỉ là có chút tò mò,” Lâm Dục Thư tiếp tục nói, “Rốt cuộc tình cảm của anh thuần túy hay không.”

Tống Khải Minh không lập tức trả lời. Hắn buông vỉ nướng xuống: “Có chuyện này có lẽ em không biết.”

Nghe được lời này, trong lòng y căng thẳng. Chẳng lẽ Tống Khải Minh còn có chuyện gì giấu giếm?

“Em là người bạn trai đầu tiên của anh.” Tống Khải Minh nhấp một ngụm bia che giấu chút mắc cỡ.

Lâm Dục Thư còn tưởng mình nghe lầm. Y không tin hỏi lại: “Anh chưa từng kết giao với ai?”

“Chưa từng.” Tống Khải Minh nhìn xa xăm, “Hồi ở Đức bạn anh đều có người yêu, anh rất khát khao được như vậy, cho nên mới date nhiều. Nhưng thứ duy nhất làm anh động lòng vẫn chỉ có đua xe, mãi đến khi gặp em ở trường đua.”

“…… Phải không.” Người mắc cỡ đổi thành Lâm Dục Thư, y mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

“Nếu anh phải lợi dụng ngay cả chuyện tình cảm thì,” Tống Khải Minh quay đầu nhìn y, “Vậy em hẳn là biết đối tượng hẹn hò trước kia của anh là loại nào.”

Xét về gia cảnh thì Lâm Dục Thư quả thật không phải ứng viên tốt nhất. Nếu Tống Khải Minh muốn dùng cách này để phát triển thì hắn không thiếu những lựa chọn tốt hơn.

“Ừ.” Lâm Dục Thư ngẫm nghĩ, nói, “Như vậy nghe có chút thuyết phục.”

“Một chút?”

“Nhưng chuyện anh muốn thâu tóm Tấn Tiệp vẫn là tính toán vì lợi ích.”

“Đó là mục tiêu đã lên sẵn từ rất lâu trước kia rồi.” Tống Khải Minh nói, “Em là nhân tố phát sinh bất ngờ trong kế hoạch của anh thôi.”

“Vậy anh chưa từng nghĩ tới chuyện,” Lâm Dục Thư dừng một chút, “Vì em mà từ bỏ kế hoạch đó sao?”

“Chưa từng.” Tống Khải Minh nói, “Đây là chuyện thường tình trên thương trường. Anh bán S-power, anh cũng không bị thiệt. Chỉ cần chúng ta bình tĩnh nói chuyện, nhất định sẽ đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, vì sao phải dẹp đi? Nếu thật sự không thỏa thuận được giải pháp gì thì mới nói tới chuyện từ bỏ hay không, không phải sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Dục Thư nhàn nhạt uống.

Nếu y là Tống Khải Minh, y cũng sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình. Chẳng qua y sẽ tìm cách truyền đạt nào đó uyển chuyển hơn, chứ không huỵch toẹt ra như hắn, vừa mở miệng đã nói muốn mua mua mua, còn thừa nhận đã dự định từ lâu. Tống Khải Minh quá thẳng thừng. Nếu là y, căn bản sẽ không nói mình đã ủ mưu từ trước. Làm vậy khác nào muốn tự mình tìm ngược?

Cho nên khi Tống Khải Minh thẳng thắn thành khẩn, y quả thật tức giận, nhưng lại không thể tức giận được quá nhiều.

“Thật ra mấy ngày nay anh cũng suy nghĩ liệu chuyện này có phải không thể nào thỏa thuận hay không.”

Cánh gà nướng xong, Tống Khải Minh dừng lại câu chuyện, gỡ gà ra đĩa.

Lâm Dục Thư đợi lâu, nhịn không được hỏi: “Rồi sao?”

“Sau đó anh nghĩ, nếu khó quá thì thôi bỏ đi.” Có mấy miếng gà quá dính, khó kẹp, Tống Khải Minh cau mày nói, “Bà xã vẫn cứ quan trọng hơn.”

“Oh.” Nhìn hắn phân cao thấp với cánh gà, trong mắt Lâm Dục Thư có chút buồn cười, “Cho nên nếu đánh cuộc thua thì anh cũng không thấy có vấn đề gì hết phải không?”

“Anh không thích thua.” Tống Khải Minh rốt cuộc thu thập xong cánh gà, nhìn y, “Nhưng nếu là thua bởi bà xã thì anh chịu.”

“Chính mồm anh đấy nhé,” Lâm Dục Thư vội vàng nói, “Không được đổi ý.”

Tống Khải Minh không trực tiếp trả lời, lại lấy tôm ra nướng: “Đuôi cáo lòi ra đó, bảo bối.”

Lâm Dục Thư cười cười, lại nhắc lại lần nữa: “Lễ Tình Nhân vui vẻ, bảo bối.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!